Gần tết, chị hai lên xe hoa. Sau mấy ngày nhộn nhịp không khí trong nhà lại trầm xuống. Con nhìn dáng mẹ lầm lũi ra vào, ánh mắt buồn bã, mệt mỏi. Mẹ không nói nhưng con biết, mẹ nhớ chị hai, chị ba. Vậy là mấy đứa con ở bên mẹ suốt hai mươi mấy năm giờ phải sang nhà người khác. Ngôi nhà chỉ vắng đi 1 người mà sao buồn ảm đạm đến vậy. Mẹ buồn, con cũng buồn. Lần đầu tiên trong đời con biết mình thương mẹ nhiều lắm. Con ước sao suốt đời này sẽ được bên mẹ, chẳng muốn rời khỏi ngôi nhà và vòng tay thân yêu của mẹ....
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Con luôn có những lí do để biện bạch cho những hành vi không đúng của mình. Con vẫn vô tâm trước những lo toan của mẹ. Đôi khi vì những áp lực cuộc sống và cả cá tính bướng bỉnh mà con cãi lời, nói dối với mẹ. Mẹ có tha thứ cho con không?
Năm nay, mùa Vu Lan lại về trong cái se lạnh của cơn mưa chiều. Nhìn lên ngực vẫn còn cài bông hồng đỏ con thấy mình thật hạnh phúc. Con mong sao bông hồng ấy vẫn sẽ rực rỡ trên ngực con thêm rất lâu, rất lâu nữa như tình yêu mà mẹ dành cho con. Con cảm ơn dù biết rằng điều đó không bao giờ đủ, nhưng hãy cho con 1 lần được cảm ơn mẹ và...cảm ơn đời đã cho con còn mẹ






0 nhận xét:
Đăng nhận xét