Em biết anh cũng buồn cũng giận vì em không trả lời tin nhắn của anh...vì em vô tâm...vô tình, bỏ mặt anh...dửng dưng với những gì anh đối với em...em hiểu hết cái cảm giác đó...
Em không muốn giải thích bất cứ điều gì về chuyện hôm nay em ra ngoài mà không mang theo điện thoại... anh nghĩ sao tùy anh...
Hôm nay em thật sự rất rất buồn, lẽ ra em định tối nay sẽ nói chuyện với anh, nhưng khi về nhà, chụp ngay cái điện thoại, nhắn tin cho anh...anh nói những lời khiến em chỉ biết im lặng...anh gọi điện thoại...em rất muốn bắt máy, nhưng em không thể...em xin lỗi...vì cái gì ư?...vì một điều mà em không hề muốn anh biết...vì...vì em không muốn anh buồn theo em...và vì...vì em đang...
Tiếng tin nhắn lại reo lên, những dòng chữ anh nhắn vội...lòng sao cay đắng....
Em tự nén lòng...nhủ lòng "ngủ đi nhỏ"...rồi ngày mai mọi chuyện sẽ tốt thôi mà, mọi thứ sẽ qua, sẽ chỉ là một nỗi đau...nhưng em không làm được...
Em ngồi đây...viết cho anh những dòng tâm sự...thật lòng...
Nỗi đau...nỗi cô đơn...thất vọng...không lúc nào dừng lại trong em...và không lúc nào em có cảm giác buồn như lúc này anh à...em mệt mỏi...em thật sự rất mệt mỏi...em kiệt sức rồi anh à...
Hôm nay anh nói nhớ em, nhớ em nhiều lắm...anh hỏi em có nhớ anh không?...em phải trả lời anh sao đây anh?...em chỉ im lặng...post cho anh những tấm hình, mà không một lời nói...anh nói anh buồn...em hiểu cảm giác của anh...và bây giờ em sẽ nói cho anh nghe thật sự những suy nghĩ trong lòng em về anh...vì em đã hứa, em sẽ trả lời câu hỏi của anh...và hi vọng những dòng tin này sẽ tháo bỏ nút thắt trong lòng anh...
Những ngày gặp anh, em rất vui, tuy chỉ quen nhau 1 thời gian ngắn, nhưng cảm giác như rất gần gũi và thân quen...bên cạnh anh, em cảm thấy lòng ấm áp, như được sự che chở và luôn cảm thấy an toàn...em cũng không hiểu từ lúc nào anh đã thật sự bước vào cuộc sống của em nữa...em không nhớ anh...nhưng lúc nào cũng nghĩ đến anh, lo lắng cho anh, quan tâm anh dù em biết mình không thể làm gì hơn chữ "nghĩ"...mỗi buổi sáng khi mà em còn trong cơn say ngủ, chuông điện thoại reo vang..."em thức chưa?"...hay một dòng tin nhắn "em dậy chưa?"...đã khiến em luôn cảm thấy nó gần gũi và ấm áp đến lạ thường, vắng nó em thấy mất đi một ý nghĩa cuộc sống...rồi mỗi lúc, chuông điện thoại reo vang- cái sim chỉ có anh mới biết số- biết ngay là anh gọi...em mỉm cười rồi "em nghe nè anh"... rồi một dòng tin nhắn "em ăn cơm chưa?"...hay chỉ như mặc định "em đang làm gì đó?"... cũng khiến em cảm thấy nhẹ lòng...mỗi tối nói chuyện với anh, em không còn phải lang thang lên mạng một cách vô vị nữa...những tiếng cười, hay chỉ là chia sẽ ... cũng thấy lòng được xoa dịu nỗi cô đơn... chỉ một cái tin "em ngủ ngon"...mà em có thể ngủ một giấc tới sáng... chỉ những điều giản đơn thế thôi, sao em thấy mình như có cả niềm tin để bước tiếp... tự bao giờ em cần câu nói của anh "em đừng buồn!", tự bao giờ em phát hiện những lúc vui buồn người em luôn nghĩ đến là anh... em có hiểu cảm giác của em không?...vâng! em hiểu và em rất hiểu... đôi khi bất chợt hay cố tình lắng nghe bài hát "chia đôi cơn mơ" mà em thấy chạnh lòng...sao nó giống cảm xúc mình đến lạ lùng... mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ...em cần một lời chúc hay một câu nói nhẹ nhàng "em ngủ ngon" của anh... nhưng hôm nay tại sao nó nặng nề đến vậy...em buồn, buồn lắm...
Giá như...giá như anh đừng xuất hiện, giá như...giá như ngày đó em không online ...giá như ngày đó em không nhận lời gặp anh...giá như em không gặp anh thì cuộc sống của em sẽ không đảo lộn đến mức này đâu anh à...em đã trằn trọc bao đêm...suy nghĩ rất nhiều chuyện, và có lúc nước mắt em đã rơi chỉ vì những câu nói của anh...em nghẹn lòng...tim mình như chết lặng chỉ vì 1 người mới quen biết...em không tin...và thật sự không dám tin...chẳng lẽ ông trời lại tốt với em vậy sao?...mang đến cho em một người tốt như anh?, mang đến cho em hạnh phúc khi mà ông ta mới cướp mất của em.?.. em không tin...không tin anh à...!
Cuộc sống của em đã quen dần với nụ cười gượng, đã quen dần với hai chữ "cố gắng"...và đã quen dần với chữ "một mình"...những bữa cơm nuốt vội, hay chỉ đơn giản là một tô bún bỏ giữa chừng hay một cái bánh... em đã quen dần với cuộc sống chỉ có mình em và chỉ biết yêu em... tuy chỉ mới chia tay 1 tháng 20 ngày thôi...nhưng em đã có rất nhiều thay đổi...cuộc sống em vẫn vậy...đi học về là online suốt...để làm gì chứ?...đơn giản chỉ là giết thời gian, chỉ là một mình trong căn phòng nhiều kỉ niệm ấy gặm nhắm cái quá khứ chỉ còn là kí ức...để lang thang tìm vài mẫu tin vui, để an ủi mình, hay chỉ để lắng nghe một khúc nhạc hoặc nghe media online "Bắt nhịp trái tim"...rồi bỗng thấy chạnh lòng trước những câu chuyện tình buồn...mỉm cười với chính con tim mình..."em còn làm được gì hơn nữa?"
Anh xuất hiện, mang đến cho em một sự an ủi...đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi, một tiếng nói, một nụ cười cũng đủ phá tan sự im lặng của cõi lòng... nhưng có lẽ ông trời mang anh đến không đúng lúc...điều đó không công bằng với anh...vì anh đến ngay lúc em không còn bất cứ niềm tin nào trong tình yêu nữa, em không còn muốn yêu nữa anh à...vì em đã kiệt sức..em biết anh quan tâm em, lo lắng cho em, nhưng những điều đó chưa đủ sức mạnh mang em ra khỏi cái vực thẳm cô đơn...đôi khi nghe bài hát "Điều ước giản đơn"...em nghĩ đến anh đến chạnh lòng, muốn tựa vào vai anh mà khóc, muốn được một cái nắm tay để em có thể dũng cảm bước tiếp con đường...đôi khi em nghĩ sẽ tự cho mình cũng như cho anh một cơ hội để yêu thêm lần nữa...để được hạnh phúc, để được yêu thương...để đi đến cuối con đường hạnh phúc cùng anh...đôi khi chạnh lòng nghĩ sẽ được quan tâm anh, yêu thương anh và chia sẽ với anh hết mọi thứ trong cuộc sống này...đôi khi muốn nói "em nhớ anh rất nhiều"...đôi khi muốn được nghe anh nói "yêu em nhiều" hay "em rất quan trọng với anh"...nhưng không! tất cả đã là một chữ "không"! khi em chợt giật mình nhận ra mình đang chìm trong mộng tưởng...hạnh phúc sẽ không đến với em, khi con tim em đang lừa dối chính mình...khi em đang yếu đuối...em đang muốn tìm đến một thứ hạnh phúc ảo để khỏa lắp cái khoảng trống trong tim mình...em sẽ làm anh càng đau khổ gấp trăm ngàn lần khi anh yêu em...em sẽ ích kỉ khi nói rằng "em yêu anh" chỉ vì "em cần anh" để yêu chính mình...điều đó không công bằng với anh...con tim em đau...em thấy cay cay khóe mắt khi anh nói nhớ em nhiều, khi anh nói anh muốn được gần em, chăm sóc cho em...khi anh nói những lời yêu thương...em mỉm cười nói với mình, đó chỉ là "hạnh phúc ảo"...
Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả...em không muốn xát muối trái tim anh, em không muốn làm anh đau, cũng không muốn làm anh buồn, 24 ngày quen biết nhau là 24 ngày anh phải muộn phiền...em xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi anh...em không thể ích kỉ với anh, em không thể mang đến cho anh bất cứ niềm đau nào nữa, vì anh đã quá đau đớn rồi..."em chỉ yêu mình em"...vì thế em xin lấy lại 24 ngày kỉ niệm ấy, chỉ để mình em thôi, em trả lại cho anh một cuộc sống bình yên...một cuộc sống với một công việc tuy buồn nhưng không đau khổ...tuy anh một mình nhưng anh không cảm thấy cô đơn...không hờn không giận, cũng không phải ghen tuông...hãy để 24 ngày ấy là một kỉ niệm... "hãy cố nhớ để mà quên anh nhé"... rồi mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó...
Và em, em sẽ là chính em, cô gái đã từng vấp ngã trong tình yêu, sẽ chỉ yêu chính bản thân mình, sẽ một mình bước tiếp con đường hạnh phúc, sẽ một mình mỉm cười với cuộc sống, với niềm tin còn sót lại và chỉ nghĩ về gia đình, về những người đang mong em sống hạnh phúc...em sẽ không làm họ thất vọng...anh yên tâm và đừng lo lắng muộn phiền vì em, xung quanh em luôn có bạn bè...luôn có tình yêu thương...vì em là một cô gái hạnh phúc...em sẽ sống tốt và anh cũng vậy anh nhé... đừng buồn vì em nữa...hãy là anh và là chính anh...
Chúc anh tìm được hạnh phúc thật sự...!






0 nhận xét:
Đăng nhận xét