Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Gửi em-tình yêu của anh!


Hôm nay tình cờ anh nghe được bài Forever của Stratovarius,một bài hát làm anh cảm thấy nhớ em,nhớ em kinh khủng em có biết không?Mặc dù mọi chuyện đã trôi qua thật lâu rồi,chắc em cũng chẳng có mấy khi nhớ đến anh và anh cũng dặn lòng nên vui vẻ với cuộc sống thực tại và quên em đi.Nhưng anh không hiểu sao khi nghe giai của điệu bài hát,lòng anh lại trào dâng nỗi nhớ về em,về những chuyện đã qua.




Anh nhớ những buổi chiều mình đèo nhau trên chiếc xe đạp đi vòng vòng,đi hết mọi nọi có thể đi?Em có nhớ anh đã nói rằng :"trên chiếc xe đạp này,anh có thể đưa em đến khắp mọi nơi,bất kì nơi nào em muốn"?Chắc em chẳng còn nhớ đâu nhỉ?Anh có thể đưa em đi bất kì nơi nào em muốn đến,vì nơi em muốn đến cũng là nơi anh muốn đến,và quan trọng nhất là dù ở nơi đó luôn có anh bên em.Nhưng sao bây giờ mỗi đứa một con đường thế này???



Em có nhớ những lần mình ngồi trên bãi cát ngắm hoàng hôn mặc cho muộn giờ về,bỏ mặc những lo lắng về bố mẹ khi mình về nhà muộn.Em còn nhớ những ngày mình cùng nhau đội mưa cùng nhau,mặc những cơn gió lạnh lẽo và những hạt mưa làm ướt cả 2 đứa?Vì em nói em thích đi trong mưa và em thấy thật vui khi đi dưới mưa cùng anh.Em còn nhớ dưới cơn mưa đó anh ôm em vào lòng và lòng anh cảm thấy sao thật ấm áp.Em còn nhớ không hay em đã quên rồi?



Có lẽ em đã quên rồi!Em không nhớ đâu.Lòng anh càng đau đớn hơn khi biết em đã tìm được người mới thay thế vị trí của anh.Mùa đông năm 2009 đối với anh là mùa đông lạnh lẽo,cô đơn và buồn chán nhất.Trên con đường cỏ mướt xanh,cây cừ tỏa bóng mát mà trước đây mình hay cùng nhau đến đó,mùa đông rồi khi anh đến thỳ cỏ cây một màu úa,cành cây tàn hết lá.Một mình anh bước trên con đường đó,sao anh thấy lạnh lẽo và cô đơn quá,anh thấy đau quá,nhói trong tim vì nó đã in hằn một hình bóng mà anh không sao xóa được(cũng không hiểu sao anh lại đến đó nữa).Anh cũng đến bãi cát mình hay ngồi cùng nhau,nhưng em ơi?Sao anh không thấy hoàng hôn đẹp như hồi mình còn yêu nhau?Phải chăng vì anh ngắm hoàng hôn cùng chính chiếc bóng của mình?



Hôm rồi sinh nhật em?Anh mua một chiếc bánh ngọt.Không hiểu sao anh lại mua rồi ngồi ăn một mình,ngồi chúc em những gì tốt nhất.Em có biết là anh đau đớn không nói thành lời khi nhắn tin chúc mừng sinh nhật em không?Anh bỏ những lá thư mà ngày trước mình viết cho nhau ra xem.Anh nhớ lại tất cả và vui cười một mình nhưng rồi lại im bặt khi hiện tại hiện ra giờ mình đã chia tay.



Từ hôm sinh nhật em đến giờ anh đã dặn lòng không nhớ đến em nữa,quên em đi và bắt đầu vui vẻ với cuộc sống mới.Nhưng khi nghe bài hát này anh lại cảm thấy niềm nhớ nhung không sao nói được.Anh viết ra những điều này chắc lòng anh sẽ thanh thản hơn,vì anh không thể để nó chất chứa trong lòng mãi được.Anh sẽ thực sự đau khổ nếu cứ để như thế.



Giờ em đã có người mới,anh biết.Và anh chúc em hạnh phúc ,vui vẻ bên người ấy?Chúc em những điều vui vẻ nhất!



Còn anh,từ nay trong trái tim anh sẽ không còn hình bóng của em nữa,Anh sẽ giống như câu hát " I still there everywhere..I'm the dust in the wind..I'm the star in the northern sky..I never stayed anywhere..I'm the wind in the trees..".Anh sẽ đi đến tương lai;1 mình vì biết đâu đấy có ai đó đang chờ anh.



Chào tạm biệt em!
Bạn đã đọc bài viết ở trên rồi, chắc hẳn bạn sẽ có một vài cảm nhận nào đó.Cho dù bài viết trên có hay, có sinh động hay không thì bạn cũng hãy comments lại cho mình nhé. Điều đó sẽ động viên mình rất là nhiều đó. Các bạn hãy giúp mình Bookmark nó lên Digg, Facebook hoặc Twitter... dùm mình luôn nhé.Cảm ơn bạn đã đọc bài viết.
Technorati Digg This Stumble Stumble Facebook Twitter
Mời Quảng Cáo Tại Đây

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Thống Kê

Thông Tin Máy

Thứ Hạng và Comment

| LapKoi - Đến Và Cảm Nhận © 2009. All Rights Reserved | Template Style by DoLapPro.Com | Design by Lập Koj | Back To Top |