Không biết khi xa nơi này, có khi nào một lần anh chợt nhớ đến em, nhớ đến nơi ta hẹn hò, nhớ đến những kỷ niệm mà ta đã từng có. Em biết rồi đây nơi phương xa, cuộc sống, công việc và thời gian sẽ làm anh nhanh chóng quên đi tất cả, quên đi em, rồi đây đoạn đường em bước sẽ không có anh bước cùng em, cuộc sống của em sẽ vắng bóng anh, em sẽ phải rời xa một người lặng lẽ âm thầm, em chỉ muốn ôm anh thật lâu những lúc gần anh, những lúc đó tim em như ngừng đập, và anh đâu biết rằng trái tim em đau như thế nào, một lần nữa nước mắt em lại rơi. Tất cả những kỷ niệm giữa hai ta em xin anh hãy cho em chôn sâu trong trái tim nhỏ bé này, em xin giữ lại khoảng thời gian đẹp nhất của mối tình người lính. Anh! Dù ta xa nhau nhưng đâu có nghĩa là ta quên đi hết phải không anh?, em biết khi về nơi ấy anh sẽ tìm thấy một cuộc sống mới, tìm một người con gái khác, có lẽ người đó sẽ tốt hơn em, thông minh hơn em rất nhiều, và điều quan trọng là người đó luôn mang hạnh phúc đến cho anh, nếu một ngày nào đó điều em nghĩ xảy ra, em chỉ biết cầu chúc anh hạnh phúc với tất cả những gì em có thể làm cho anh, em sẽ đứng từ xa, nhìn anh hạnh phúc em cũng mỉm cười mãn nguyện vì ít ra anh cũng đã tìm được một người tốt hơn em rất nhiều, chỉ cần anh cười, nụ cười của anh luôn làm cho em ấm lòng và thấy hạnh phúc.Yêu một người không hẳn người đó phải thuộc về mình, em không dám nói rằng em hy sinh vì tình yêu, nhưng em sẽ cố gắng làm tốt điều mà người em yêu mong muốn là sống tốt, sống hạnh phúc. Dù cuộc sống của anh sau này ra sao, khi anh tìm được người yêu anh như em đã từng yêu anh thì anh hãy sống hạnh phúc, khi anh rời xa quê hương này anh đừng buồn và cũng đừng lo nghĩ gì, anh phải cố gắng học tập tốt, công tác tốt, rồi anh sẽ tìm thấy điều anh cần. Riêng em, em chỉ có thể cố gắng làm tất cả những gì mang niềm vui đến cho anh. Dù biết rằng khoảng cách giữa em và anh không quá xa mà cũng không quá gần, nhưng cả hai cùng nhớ đến nhau, là anh đã giúp em rồi. Cầu chúc tất cả những gì tốt đẹp, hạnh phúc, an bình sẽ dành cho anh người em yêu thương. Những lúc bên anh em nhỏ bé như những hạt cát, cứ mong sao được anh che chở mãi nhưng em không thể giữ anh bên mình, ngày chia tay em vẫn còn nhiều điều chưa nói với anh, em mong ngày được gặp lại anh, để em nói hết những gì mà từ lâu em nghĩ, em sẽ nói với anh câu nói chưa trọn vẹn.. Anh đi để lại nơi đây một người con gái luôn nhớ anh, luôn gọi tên anh, luôn chờ đợi một ngày anh quay trở lại, dẫu biết rằng điều đó khó xảy ra. Em sợ, sợ khi anh đi rồi em sẽ không có đủ can đảm, không đủ mạnh mẽ để vượt qua những chuỗi ngày dài không có anh. Làm sao em có thể quên được những gì đã có với anh, làm sao em sống được khi em yêu anh đến tận cùng. Em biết rằng anh cũng không muốn điều này xảy ra, anh không muốn em buồn, em khóc, và em cũng không dám khóc trước mặt anh lần nữa, Rồi những lúc vắng anh, em thèm khát vòng tay của anh, thèm khát đôi môi cháy bỏng, nhưng tất cả chỉ là kỷ niệm sao anh? Em biết sẽ rất khó để em có thể cân bằng lại cuộc sống, nhưng em sẽ cố anh à! Người ta nói đúng biển là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, Rồi đây, ở nơi đâu bóng anh cũng hiện hữu, em xin anh hãy cho em khóc một lần cuối cùng, ngày anh đi biển cũng nhớ thương, cũng sẽ gọi tên một người, tìm lại những kỷ niệm, và trong em sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy. Anh nói đúng anh không thuộc về nơi này, trái tim anh, con người anh thuộc về một nơi rất xa, rất xa mà em không sao với tới được. Em sợ rồi đây cuộc sống, công việc sẽ cuốn anh rời xa những kỷ niệm, anh sẽ không còn nhớ đến nó, không còn nhớ đến em, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn cho em rồi cũng thưa dần và mất hẳn, nhưng xin anh hãy nhớ một điều rằng trái tim em không bao giờ thay đổi. Nếu sau này anh gặp được một người con gái tốt hơn em, mong anh hãy yêu thương, chăm sóc và điều quan trọng không nên ra đi lần nữa, dẫu biết rằng yêu lính là khổ, là phải chia ly nhưng em sẽ giữ trọn mối tình này.Đã có lúc anh hỏi em vì sao em yêu anh, em không trả lời anh, nhưng không có nghĩa là em không biết, em yêu anh, yêu nụ cười, yêu đôi mắt và yêu cả con người anh. Lúc bên anh, tựa vào vai anh em rất hạnh phúc, cảm thấy bình an cảm thấy được che chở, em ước cứ được mãi như vậy, nhưng ước mơ vẫn chỉ là mơ ước mà thôi. Từ đây em phải tập sống một cuộc sống không có anh, sẽ nhớ, nhớ lắm nụ cười ấy, tiếng nói ấy, vòng tay ấy, tiếc là khoảng thời gian em và anh gặp nhau là quá ngắn, dù sao cũng cảm ơn trời đã mang anh đến bên em, cảm ơn anh đã cho em tìm lại cảm giác yêu và xa một người. Cảm ơn anh đã cho em những ngày tháng hạnh phúc dù là rất ngắn. Chúng ta có duyên nhưng không phận, em không dám trách gì anh, vì anh không một lần cho em hy vọng và cũng chưa bao giờ lấy mất hy vọng của em, em hiểu tất cả những gì anh nói. Khi anh đi rồi tất cả mọi thứ trở nên bình lặng, cây không cười và gió không hát, mỗi khi chiều về biển cũng nhớ thương ai mà kêu gào. Riêng em, em chỉ có thể cố gắng làm tất cả những gì mang niềm vui đến cho anh, tìm lại kỷ niệm nơi ta đã từng qua, tìm giữa những cơn mơ, tình yêu đến rồi đi, tựa như một giấc mơ, gặp nhau chỉ trong giây phút rồi cách xa, càng quên không thể quên, em sẽ yêu mãi anh dẫu không gặp nhau, nơi xa anh hãy một lần nhớ em, nhớ người con gái luôn dành trọn tình yêu cho mình, nhớ người con gái luôn cầu chúc anh bình yên.
Love you forever !






0 nhận xét:
Đăng nhận xét